Mới ngoài 30 tuổi, Julie hiện là Chủ tịch Hiệp hội quốc tế các trường đào tạo về cà phê, thành viên chuyên nghiệp Hiệp hội Cà phê đặc sản thế giới, giảng viên chuyên nghiệp Viện Nghiên cứu phát triển cà phê Hàn Quốc. Ngoài ra, chị còn là huấn luyện viên đào tạo các thí sinh Việt Nam thi barista quốc tế, đồng thời là giám khảo các cuộc thi về cà phê trong nước và quốc tế.
“Vắt não” để có kinh nghiệm thực tế
Phóng viên: Chị bắt đầu trở thành giám khảo cho các cuộc thi về cà phê quốc tế từ bao giờ?
Julie Đặng: Trong khoảng bốn năm nay, tôi trở thành giám khảo các cuộc thi ở Việt Nam, sau đó là các cuộc thi quốc tế. Tôi đảm nhiệm các vai trò là giám khảo kỹ thuật (Technical Judge), giám khảo cảm quan (Sensory Judge) và trưởng giám khảo. Ở mỗi vị trí đều có những áp lực riêng, trưởng giám khảo là áp lực lớn nhất, vì tôi không chỉ chấm thi cho các thí sinh mà còn phải tương tác, điều phối các vị giám khảo kỹ thuật khác. Các giám khảo thành viên đều giỏi nên tôi phải có cái nhìn khách quan và chuẩn xác để đảm bảo kết quả công bằng nhất cho thí sinh.
Tôi làm giám khảo cho các cuộc thi để có kinh nghiệm huấn luyện thí sinh đi thi barista quốc tế. Mấy chục phút làm giám khảo giống như “vắt não” nhưng giá trị có được là tôi có nhiều kinh nghiệm thực tế.
* Điều kiện như thế nào thì có thể tham gia các cuộc thi quốc tế?
– Cà phê đại diện cho một quốc gia phải là sự kết hợp và cân bằng giữa văn hóa, ẩm thực và yếu tố tinh thần. Nó không chỉ có các thông số kỹ thuật mà còn thể hiện nội lực, niềm tin và cả niềm tự hào của thí sinh, tất nhiên không thể thiếu sự tuyển chọn những hạt tươi ngon chất lượng.
Nghề barista (hay nói một cách bình dân là nghề pha chế) phải được làm bằng cả trái tim. Vì vậy, với học viên, tôi truyền tình yêu và ước mơ lớn về cà phê hơn là dạy kỹ năng. Vì làm cà phê không đơn thuần kiến thức và kỹ năng, quan trọng hơn cả là đam mê và niềm tin. Tôi cũng bước vào ngành này bằng đam mê và niềm tin mãnh liệt như vậy.
Ước mơ và niềm tin đủ lớn sẽ trở thành sự thật
* Cà phê vốn là ngành dành cho đàn ông, đặc biệt là khi muốn trở thành một chuyên gia hay nhà đào tạo. Phụ nữ bước chân vào ngành này chắc hẳn không dễ dàng?
– Đúng là có những khó khăn về định kiến nhưng tôi khá “lỳ”, như cách nói của ba mẹ tôi. Ngày xưa, mỗi lần đánh cờ tướng với ba, tôi luôn đánh đến cùng, dù chỉ còn một con tướng và một con chốt. Thực ra, sức mạnh giúp tôi đi đến cùng là niềm tin. Ai khi bắt đầu cũng khó nhìn ra con đường bị sương mù che phủ. Nhưng khi nhìn thấy sự phát triển của thị trường cà phê thế giới, tôi biết bước phát triển của cà phê Việt Nam là tất yếu. Vậy là, chúng tôi có một mục tiêu, một giấc mơ, chỉ cần tập trung tích lũy kiến thức, nội lực để theo đuổi nó.
Luật hấp dẫn đã được chứng minh là hoàn toàn có thật. Ước mơ và niềm tin đủ lớn sẽ trở thành sự thật. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải không ngừng xây dựng và xác lập danh mục đầu tư, quan trọng nhất là sức khỏe, thời gian, tri thức, năng lượng và cảm quan bên trong.